20 Tháng 1 (20Th Jan)

Ưu tư ta ném ra ngoài khơi mong cho mặt trời lên thật sớm
Chính vì những đêm hay đi chơi lang thang, rồi hoang mang thấy mình thật ốm
Rồi nhen nhóm những tia nắng lắng trên bục vôi trắng đang dần ăn sơn
Ta không còn biết mình là ai và gục dài trước bục đài anh Trần Văn Ơn
Tao cần vần đơn cho bài nhạc, mày có thể đánh dấu lại ngày hôm nay
Mai phải đi xe ôm hay biết kiếm ai để mà ôm đây?
Giới hạn trong mỗi con người đạp đổ được mọi kỉ lục
Rồi họ đạp mọi giới hạn của nhau để lập lên một kỉ lục
Thân xác này là tác phẩm để diễn tả cảm xúc
Chân thật nhất về nghệ thuật, về niềm vui và hạnh phúc
Thế tại sao người lại trút lên nhau buồn đau? Bằng ngòi bút
Tôi sẽ rút ngắn một chút câu chuyện đời thường trong điệp khúc
Ah, bốn giờ bốn phút lại tốn chút năng lượng còn sót lại
Mót đại điếu thuốc, biết mình trót dại
Cửa phòng chốt lại để thấy cuộc đời tối những lời nói có chân và trốn chạy
Nó trốn khỏi chủ của nó và bè lũ của nó giống vậy
Chúng nó đợi cho đủ rồi rủ nhau trốn khi chủ nó ngủ
Và nếu là tao sẽ không bao giờ quay về nơi này cho dù có lũ
Bây giờ còn thức, việc sáng mai lại phải làm bù cho đủ
Một là thức, hai là mai sẽ có cái đầu bù xù do ngủ
À quên nữa, chắc có lẽ mày vẫn chưa biết về Trần Sơn Đạt
Thôi quên nó đi! Bạn cứ lấy những gì bạn thấy mình cần hơn nhạc

20 năm trôi qua nên không hề tin ai
Khi không ta đau đầu thêm được chi?
Thà vui chơi như khi xưa đi nhặt bi
Và cây xanh quanh đây chưa bị ai chặt đi
Kem cây không còn cho ta mùi hương ngày xưa
Ta khô khan nhưng thời gian thương ta nhiều hơn
Và âm thanh đang vang lên phòng tao
Là âm thanh nơi con tim tao không được vui

Những cây viết kẻ mắt
Tôi đang chứng kiến cảnh người dừng lấn tuyến
Chen nhau mua dù có người bán rẻ, kẻ mắc
Người to con, người cho con chạy lon ton đến dáng vẻ trẻ nhất
Người bán được món quà xứng đáng về thể chất
Quan sát, lấp đầy khoảng trống
Đèn đường đáng lẽ sẽ tắt
Buổi sáng người ráng để khỏe khoắn, chạy xe
Chở gạch và đá làm rơi lại đất bụi và cát trước hàng quán cán phải bể nát
Họ thích trang điểm vì
Từ ngữ đôi khi bị hạn chế
Nhưng cách đối xử thì
Mang ra so ta ngang với bàn ghế
Ta chưa tàn phế đâu và đừng ngồi kế nhau, đừng như thế
Không cần xưng chủ ngữ, đủ thứ dài dòng ở vế sau
Tao muốn quay về thời gian đầu lúc mẹ còn bế tao
Và tao sẽ ko cho ba tao uống nhiều rượu như thế đâu!
Cứ giấu đi những chuyện nhỏ, không hiện rõ
Tôi biết mình trong như một con bò giữa cánh đồng hoang và nghiện cỏ
Bỏ tất cả lại phía sau, bài nhạc thích viết tới đâu thì tới

20 năm trôi qua nên không hề tin ai
Khi không ta đau đầu thêm được chi?
Thà vui chơi như khi xưa đi nhặt bi
Và cây xanh quanh đây chưa bị ai chặt đi
Kem cây không còn cho ta mùi hương ngày xưa
Ta khô khan nhưng thời gian thương ta nhiều hơn
Và âm thanh đang vang lên phòng tao
Là âm thanh nơi con tim tao không được vui

20 năm trôi qua nên không hề tin ai
Khi không ta đau đầu thêm được chi?
Thà vui chơi như khi xưa đi nhặt bi
Và cây xanh quanh đây chưa bị ai chặt đi
Kem cây không còn cho ta mùi hương ngày xưa
Ta khô khan nhưng thời gian thương ta nhiều hơn
Và âm thanh đang vang lên phòng tao
Là âm thanh nơi con tim tao không được vui



Credits
Writer(s): Vany
Lyrics powered by www.musixmatch.com

Link