10 Ngàn Năm

Em phải làm như vậy, vì anh rất đáng chết
Đã từng có một cuộc tình yêu chân thật phô bày trước mặt của anh
Anh không biết tôn trọng nó
Đến khi mất đi, anh ăn năn đã quá muộn rồi
Sự đau khổ này trên thế gian
Không có gì hơn được nữa đâu
Nếu mà trời cho anh cơ hội lựa lại một lần nữa
Thì anh sẽ nói với cô gái đó ba chữ này
"Anh yêu em"

Sao không là ta của những lúc thường ngày?
Hmm, sao hôm nay anh buồn vậy?
Vì, có những nỗi niềm lặng thầm
Thôi, thôi xin em đừng nặng tâm
Vậy coi như mình không thể sống chung là sự chia ly của nhau trong đời người
Thì em yêu thương hãy, hãy cứ vui, để mai đây em nhớ lại chợt cười

Mình sẽ bên nhau ở muôn kiếp sau, hay sẽ không biết nhau?
Tim là sỏi đá thì cũng phải biết đau, yêu thương làm gì, anh không luyến tiếc đâu
Biết có không em, mình sẽ lại tương phùng, tái ngộ bên trong hình hài khác
Gặp nhau nhưng mà chỉ cảm thấy lòng mơ hồ, mang máng như lời một bài hát

Có biết không em, từ những sai sót đó
Anh chỉ mong em gặp được ai tốt số
Người sẽ rước em bằng những dải mây hồng mà không phải thay lòng vì một ai trót nhớ
Hay phận trời, ta phải cứ vâng lời?
Em sẽ chờ đến, đến một kiếp luân hồi
Để mình tìm nhau tự nhiên như cảm hứng, đòi hòa vào nhau như một sự phản ứng

Hay lúc đó mình sẽ không nhận ra?
(Biết được đâu, em ơi? Duyên phận mà)
Anh sẽ cố nhớ em từng là ai đây
Từ cử chỉ, giọng nói, từng chi tiết
Hãy là sao trời, mây trắng hoặc mùa thu
Hoặc phiêu linh trong anh mỗi khi viết
Nếu là thánh thần, anh biết mình toàn năng
Nguyện sẽ giới hạn cuộc tình này đến mười ngàn năm

Người tình hỡi, dẫu có mấy lúc biết phải chia ly
Dù buồn đau cũng chẳng thế giúp ta giải quyết gì
Cảm nhận nhau qua từng nhịp thở
Hmm, lê đôi chân, anh đi tìm gì ở cuối chân trời?
Chờ đợi điều diệu kỳ để mình mãn kiếp luân hồi
Hẹn em đời sau mình sẽ tìm nhau, thêm một lần vẹn duyên

Giữ em lại sâu nơi tiềm thức, xác thịt này một lần được mang
Thôi anh không hờn trách, bởi vì đời người vốn dĩ là hợp tan
Mình lỡ làng đến khi vạn kiếp, em ơi xin hãy là những gì hiện hữu
Em sẽ lại đến và rồi sẽ lại đi, anh vẫn kể lại những câu chuyện cũ

Rằng mình ngây thơ thế nào, ngu ngơ đến cười, muốn mai này nên người vợ người chồng
Để tay bế và bồng, đứa bé đầu lòng, với chúng ta đó là mặt trời hồng
Nếu về một nhà càng mong mình đơn giản, sáng mỗi ngày em cài cho khuyên áo
Ra trước hiên em rót một cốc trà, sà vào lòng nhau ngắm dòng đời huyên náo

Hay là bờ cát và tiếng sóng rền vang
Em có nghe thấy lớp nhỏ cười giòn tan?
Em muốn ở đâu, khuất sâu nơi địa đàng hay là một căn nhà ở trên chốn đồi hoang?
Vòng luân hồi làm người ta mệt mỏi
Có em rồi đời sống này khỏe hơn
Làm người nội trợ cực nhọc đi ít nhiều, vì anh muốn nuôi mèo, nhà có cả trẻ con

Mà đúng phải lẽ ra, anh cần trách nhiệm, trưởng thành, vươn cao cho gia đình dựa bóng
Dẫu sai lầm thì vẫn là kết quả của thời thanh niên mình tràn trề nhựa sống
Cũng chẳng mơ tình đẹp như vườn hồng, sẽ úa tàn vội vàng chẳng mấy lâu
Anh chỉ mong mình sẽ mãi trường tồn, để nghìn đời vẫn muốn tìm thấy nhau

Người tình hỡi, dẫu có mấy lúc biết phải chia ly
Dù buồn đau cũng chẳng thế giúp ta giải quyết gì
Cảm nhận nhau qua từng nhịp thở
Hmm, lê đôi chân, anh đi tìm gì ở cuối chân trời?
Chờ đợi điều diệu kỳ để mình mãn kiếp luân hồi
Hẹn em đời sau mình sẽ tìm nhau, thêm một lần vẹn duyên

Nếu mà có thể kì hạn lên mối tình yêu này được
Anh...
Anh hi vọng là
Được mười ngàn năm



Credits
Writer(s): Cuong Nguyen
Lyrics powered by www.musixmatch.com

Link