Em Không Khóc (feat. Vũ Phụng Tiên)
Deep in my heart, I just don't wanna miss you
'Cause all that was rude, I found myself tryin' to call you
Broken inside, baby, I've come to realize
It was just a game
I was a deer, you were the hunter
Cứ bước thẳng vào trong, giống hệt thói quen mà không cần nghĩ ngợi
Như thể ở đây chỉ có một mình chẳng ai để ý tới
Lần nào cũng cô đơn như vậy vẫn còn muốn đợi
Có lẽ bây giờ điều cần thiết nhất là một giấc nghỉ ngơi
Có người uống không bỏ sót, chẳng để lại dư giọt nào
Nhìn bộ dạng thì thứ họ rót không thể là thứ ngọt ngào
Châm đốm lửa, một vài âm thanh khiến tôi phải đoán xem
Tiếng giày cao gót vừa bước vào, là cô ca sĩ ở quán quen
Ấy không, đấy không phải điều tôi hi vọng tối nay
Có nhiều hơn một lý do khiến tôi phải ngồi trong xe để tới đây
Nhả khói bay, bartender hiểu tôi cần một dư vị đậm chất
Đôi lúc thứ sâu đậm nhất lại khiến mình chẳng thể nói ngay
Ngắm nghía xung quanh một vòng sau lần chợp mắt bị dập tắt
Không cách quá xa ánh đèn nơi tôi cho rằng phù hợp nhất
Một ngụm quên hết màn đêm thì còn trái tim nào chưa muốn mở
Đặt xuống, nhìn em qua ly Dry Gin còn đang uống dở
Deep in my heart, I just don't wanna miss you
'Cause all that was rude, I found myself tryin' to call you
Broken inside, baby, I've come to realize
It was just a game
I was a deer, you were the hunter
Một người xinh như em sao lại ở đây giờ này nhỉ?
Vẫn không phải điều bình thường cho dù tôi biết rằng mai là ngày nghỉ
Miniskirt và ở bên dưới là một đôi Blazer Low
Em vén mái tóc mình lại, buộc gọn nó ở ngay đằng sau
Uhm, đúng rồi, tôi thích em trông mạnh mẽ thế này hơn
Khi con người ta thường bị tổn thương bởi vài thứ giản đơn
Là khi em không còn cảnh giác, thái độ bất cần cũng đã mất dần
Là trong một khoảnh khắc, khoảng cách của tôi và em đã rất gần
Em thất thần, nhìn lại ngay cái Hublot bên tay trái
Tôi cá là em không đủ tỉnh táo để biết được giờ là nửa đêm
Soạn sửa thêm, em thả xuống cái túi xách hồi nãy vắt ngược lên vai
Lỡ say đến thế, miệng vẫn còn lẩm bẩm nhắc được tên ai
Đôi mắt màu nâu sậm, chứa nỗi buồn sâu đậm
Lỡ đánh rơi vài viên thuốc mấy người bình thường nào đâu ngậm
Sân khấu đang hát từng câu chậm theo nhịp bước chân tôi đi tới
Cuối cùng thì đã đến lúc lại bên em và ngỏ lời
Ah, chào em (chào anh nhá)
Anh hôm nay đến hơi muộn nên phía bên kia vừa hết bàn í
Vừa hay còn một chỗ trống cạnh em
Không biết là anh có thể ngồi đây để nghe nốt buổi biểu diễn tối hôm nay được không?
Lý do bất khả kháng nhưng nghe qua lại rất thoả đáng
Tôi vừa làm được một chuyện mấy gã bàn bên chắc phải vất vả chán
Có khi mất cả tháng mà nào có dịp nói đâu hả trời
Nhận câu trả lời khiến giai điệu kia một lần nữa toả sáng
Khi mà đôi bên đã trải qua được những phút đầu cầm cự
Tôi chắc chắn là người đáng tin để em trút bầu tâm sự
Chuyện gia đình và những áp lực chưa một lần than thở
Mối tình mà em dốc hết tâm can lúc này chỉ còn dang dở
Đưa vội hai tay che đi nỗi uất ức nghẹn trào
Em bảo không khóc nhưng lời em nói cứ bị tiếng nấc chẹn vào
Từ khi nào quãng đường em đi phải bước những bước nghẹn ngào?
Như thể tuổi xuân vốn trôi qua chưa từng có lời ước hẹn nào
Ly rượu giờ đối với em cứ như điều ước đặt ở trước mặt
Nuốt hết niềm cay đắng, nuốt nước mắt mà chẳng cần bước ngoặt
Những niềm đau mà không mũi khâu nào ai vá nổi
Em dần học cách để cho làn khói đi sâu vào hai lá phổi
Nhưng em ơi, em xứng đáng nhiều hơn những điều như thế
Anh chắc là sẽ luôn có một nơi đang đợi em trở về
Đừng lựa chọn lấy điều tiêu cực là thứ em nghĩ tới
Buồn đau chẳng giống men rượu, em càng uống càng không cách gì vơi
Còn cả một chặng đường dài chờ em phía trước kìa
Vẫn hãy cứ là mình, vẫn vui vẻ hồn nhiên như trước kia
Lúc mặt trời lên, khi bồ công anh khẽ chớm nở dại
Ánh nắng kề bên, nụ cười trên môi em sẽ sớm trở lại
Như nhận ra những lời tôi nói, em mỉm cười không còn đẫm lệ
Vài người khách cuối cùng, đưa nhau đi chẳng hề chậm trễ
Chấm hết cho một ngày dài khi cả em và nó đều ngã gục
Chắc là viên thuốc vừa nãy đánh tráo đã có tác dụng
Bước thẳng vào trong, giống hệt thói quen không cần nghĩ ngợi
Như thể ở đây chỉ có một mình chẳng ai để ý tới
Lần nào cũng cô đơn như vậy mà vẫn còn muốn đợi
Có lẽ bây giờ điều cần thiết nhất là một giấc nghỉ ngơi
'Cause all that was rude, I found myself tryin' to call you
Broken inside, baby, I've come to realize
It was just a game
I was a deer, you were the hunter
Cứ bước thẳng vào trong, giống hệt thói quen mà không cần nghĩ ngợi
Như thể ở đây chỉ có một mình chẳng ai để ý tới
Lần nào cũng cô đơn như vậy vẫn còn muốn đợi
Có lẽ bây giờ điều cần thiết nhất là một giấc nghỉ ngơi
Có người uống không bỏ sót, chẳng để lại dư giọt nào
Nhìn bộ dạng thì thứ họ rót không thể là thứ ngọt ngào
Châm đốm lửa, một vài âm thanh khiến tôi phải đoán xem
Tiếng giày cao gót vừa bước vào, là cô ca sĩ ở quán quen
Ấy không, đấy không phải điều tôi hi vọng tối nay
Có nhiều hơn một lý do khiến tôi phải ngồi trong xe để tới đây
Nhả khói bay, bartender hiểu tôi cần một dư vị đậm chất
Đôi lúc thứ sâu đậm nhất lại khiến mình chẳng thể nói ngay
Ngắm nghía xung quanh một vòng sau lần chợp mắt bị dập tắt
Không cách quá xa ánh đèn nơi tôi cho rằng phù hợp nhất
Một ngụm quên hết màn đêm thì còn trái tim nào chưa muốn mở
Đặt xuống, nhìn em qua ly Dry Gin còn đang uống dở
Deep in my heart, I just don't wanna miss you
'Cause all that was rude, I found myself tryin' to call you
Broken inside, baby, I've come to realize
It was just a game
I was a deer, you were the hunter
Một người xinh như em sao lại ở đây giờ này nhỉ?
Vẫn không phải điều bình thường cho dù tôi biết rằng mai là ngày nghỉ
Miniskirt và ở bên dưới là một đôi Blazer Low
Em vén mái tóc mình lại, buộc gọn nó ở ngay đằng sau
Uhm, đúng rồi, tôi thích em trông mạnh mẽ thế này hơn
Khi con người ta thường bị tổn thương bởi vài thứ giản đơn
Là khi em không còn cảnh giác, thái độ bất cần cũng đã mất dần
Là trong một khoảnh khắc, khoảng cách của tôi và em đã rất gần
Em thất thần, nhìn lại ngay cái Hublot bên tay trái
Tôi cá là em không đủ tỉnh táo để biết được giờ là nửa đêm
Soạn sửa thêm, em thả xuống cái túi xách hồi nãy vắt ngược lên vai
Lỡ say đến thế, miệng vẫn còn lẩm bẩm nhắc được tên ai
Đôi mắt màu nâu sậm, chứa nỗi buồn sâu đậm
Lỡ đánh rơi vài viên thuốc mấy người bình thường nào đâu ngậm
Sân khấu đang hát từng câu chậm theo nhịp bước chân tôi đi tới
Cuối cùng thì đã đến lúc lại bên em và ngỏ lời
Ah, chào em (chào anh nhá)
Anh hôm nay đến hơi muộn nên phía bên kia vừa hết bàn í
Vừa hay còn một chỗ trống cạnh em
Không biết là anh có thể ngồi đây để nghe nốt buổi biểu diễn tối hôm nay được không?
Lý do bất khả kháng nhưng nghe qua lại rất thoả đáng
Tôi vừa làm được một chuyện mấy gã bàn bên chắc phải vất vả chán
Có khi mất cả tháng mà nào có dịp nói đâu hả trời
Nhận câu trả lời khiến giai điệu kia một lần nữa toả sáng
Khi mà đôi bên đã trải qua được những phút đầu cầm cự
Tôi chắc chắn là người đáng tin để em trút bầu tâm sự
Chuyện gia đình và những áp lực chưa một lần than thở
Mối tình mà em dốc hết tâm can lúc này chỉ còn dang dở
Đưa vội hai tay che đi nỗi uất ức nghẹn trào
Em bảo không khóc nhưng lời em nói cứ bị tiếng nấc chẹn vào
Từ khi nào quãng đường em đi phải bước những bước nghẹn ngào?
Như thể tuổi xuân vốn trôi qua chưa từng có lời ước hẹn nào
Ly rượu giờ đối với em cứ như điều ước đặt ở trước mặt
Nuốt hết niềm cay đắng, nuốt nước mắt mà chẳng cần bước ngoặt
Những niềm đau mà không mũi khâu nào ai vá nổi
Em dần học cách để cho làn khói đi sâu vào hai lá phổi
Nhưng em ơi, em xứng đáng nhiều hơn những điều như thế
Anh chắc là sẽ luôn có một nơi đang đợi em trở về
Đừng lựa chọn lấy điều tiêu cực là thứ em nghĩ tới
Buồn đau chẳng giống men rượu, em càng uống càng không cách gì vơi
Còn cả một chặng đường dài chờ em phía trước kìa
Vẫn hãy cứ là mình, vẫn vui vẻ hồn nhiên như trước kia
Lúc mặt trời lên, khi bồ công anh khẽ chớm nở dại
Ánh nắng kề bên, nụ cười trên môi em sẽ sớm trở lại
Như nhận ra những lời tôi nói, em mỉm cười không còn đẫm lệ
Vài người khách cuối cùng, đưa nhau đi chẳng hề chậm trễ
Chấm hết cho một ngày dài khi cả em và nó đều ngã gục
Chắc là viên thuốc vừa nãy đánh tráo đã có tác dụng
Bước thẳng vào trong, giống hệt thói quen không cần nghĩ ngợi
Như thể ở đây chỉ có một mình chẳng ai để ý tới
Lần nào cũng cô đơn như vậy mà vẫn còn muốn đợi
Có lẽ bây giờ điều cần thiết nhất là một giấc nghỉ ngơi
Credits
Writer(s): Buitruonglinh
Lyrics powered by www.musixmatch.com
Link
© 2024 All rights reserved. Rockol.com S.r.l. Website image policy
Rockol
- Rockol only uses images and photos made available for promotional purposes (“for press use”) by record companies, artist managements and p.r. agencies.
- Said images are used to exert a right to report and a finality of the criticism, in a degraded mode compliant to copyright laws, and exclusively inclosed in our own informative content.
- Only non-exclusive images addressed to newspaper use and, in general, copyright-free are accepted.
- Live photos are published when licensed by photographers whose copyright is quoted.
- Rockol is available to pay the right holder a fair fee should a published image’s author be unknown at the time of publishing.
Feedback
Please immediately report the presence of images possibly not compliant with the above cases so as to quickly verify an improper use: where confirmed, we would immediately proceed to their removal.