Duyên Kiếp Cầm Ca

Khi trót mang duyên kiếp cầm ca
Anh xin bằng lòng nghe tiếng trách chê của đời
Chỉ cần em thôi, chỉ cần em thôi
Còn tin anh nữa thôi

Đời vẫn thế em ơi, xin đừng nói đến tình đời
Anh nhớ rằng đời là gian dối nhưng đôi ta mãi còn nhau

Camera luôn cùng flash cho anh say trong hào quang
Nơi anh đến rất hoàng nhoáng và họ phán xét rất dễ dàng
Họ nói về những thứ anh đang mang (anh đang mang), anh vẫn hát như đang trút hết ruột gan
Họ rất thích truyền tai nhau về quá khứ của anh như họ biết anh từ lâu, anh cũng chỉ là thằng rapper

Khi ánh sáng đó tắt, xoá lớp make up và lòng trống vắng
Niềm đau tung hô tên anh vang theo những ngày dài nhạc réo rắt
Anh đổi hết để lấy danh vọng, giờ này nhìn quanh đâu ai
Hào quang kia khiến anh thấy mình đáng thương hại

Đừng nói nữa em ơi, xin đừng nói nữa làm gì
Anh nghĩ rằng đời người ca sĩ đáng thương và đáng được yêu
Đời vẫn thế em ơi, xin đừng nói đến tình đời
Anh nhớ rằng đời là gian dối nhưng đôi ta mãi còn nhau

Em có thể thấy đêm nay, tên anh poster quanh Sài Gòn
Và xe anh luôn tint đen thui, chẳng thể thấy bên trong là gì
Paparazzi đông đen, sẵn sàng đứng quanh bên ngoài rồi
Và khi anh xuống tới là (tới là), yeah (yeah)

Chìm trong âm thanh reo la, tung hô giữa biển người tìm mua vui
Phục trang lung linh nhưng sao anh feel thấp hèn, đời bạc như vôi
Anh dâng tiếng hát, dâng cả riêng tư đời mình, giờ nhìn quanh đâu ai
Hào quang kia làm anh thấy mình đáng thương hại

Lợi danh kia như là cơn mê dài
Thức giấc chỉ để thấy mình vụn vỡ trước những vết thương do khát khao gây ra
Ta đều đáng thương
Si mê chạy theo phù du suốt đời (oh)

Người ngang qua, người xem ta, người cười nói giữa phố xá
Lòng buốt giá hơn cả trăm cơn mưa rơi
Ta đều đáng thương
Dù là cho hay dù là nhận những tiếng cười



Credits
Writer(s): Lê Nguyễn Trung đan, Minh Kỳ
Lyrics powered by www.musixmatch.com

Link